Ông Năm bảy mươi tuổi, dân miền Tây chính hiệu, lần đầu tiên trong đời lên Sài Gòn khám bệnh.
Vô bệnh viện, y tá đưa phiếu hỏi:
– “Bác có tiền sử bệnh gì không?”
Ông Năm gãi đầu:
– “Hổng có tiền, lấy gì có tiền sử?”
Y tá cố nhịn cười:
– “Ý con là bác có từng bị bệnh gì chưa?”
– “À, có chớ. Bị vợ nó hành hạ ba mươi năm nay.”
Cả phòng cười nắc nẻ. Y tá tiếp:
– “Bác có hút thuốc không?”
– “Có, nhưng hút ké!”
– “Uống rượu không?”
– “Uống… ké luôn!”
– “Bác có tiền không?”
– “Có… mắc nợ!”
Khám xong, bác sĩ nói:
– “Bác bị thiếu máu, thiếu chất, thiếu vận động…”
Ông Năm thở dài:
– “Tui thiếu đủ thứ, chỉ dư mỗi cái nghèo!”
Bác sĩ viết toa thuốc rồi nói:
– “Bác nên nghỉ ngơi, tránh lo lắng.”
Ông Năm hỏi lại:
– “Vậy bác sĩ lo tiền thuốc cho tui luôn được hông? Cho tui tránh lo luôn thể.”
Bác sĩ câm nín. Còn ông Năm thì thủng thẳng đi về, miệng lẩm bẩm:
“Thiệt tình, sống lâu ở quê mới biết thành phố cũng bệnh… nặng y chang mình!”
Comments