Huyện có đợt làm căn cước, Trạng Lúa lên từ sớm.
Đứng xếp hàng từ 4 giờ sáng.
Tới trưa, cán bộ mới ra nói:

– “Máy lỗi. Đợi chút sửa.”

2 tiếng sau, lại bảo:

– “Hệ thống sập toàn quốc. Mai quay lại.”

Trạng hỏi:

– “Có thể đặt lịch trước không?”

Cán bộ đáp:

– “Không có đâu, ai tới trước thì được trước.”

Trạng cười cười:

– “Tui tới trước từ hôm qua. Mà người tới sau… lại làm trước.”

Cán bộ im. Mấy người xung quanh gật đầu như trâu nhai lại.

Hôm sau, Trạng dậy sớm hơn, xếp hàng lại.
Gặp cán bộ mới. Người này hỏi:

– “Có đem giấy tờ gì không?”

Trạng chìa ra.

Cán bộ soi kỹ rồi lắc đầu:

– “Tên ông khác dấu sắc – dấu huyền. Về xã đổi lại giấy khai sinh đi rồi hẵng lên.”

Trạng gật đầu, không cãi.
Về đến nhà, thở dài:

– “Đúng là… đi làm căn cước mà thấy mất luôn cả căn phận.”


(Không có chốt. Không có dạy đời. Không có slogan.)
Chỉ còn… cái cảm giác: “Ờ… vậy đó. Mày chịu không?”

Categorized in:

Tagged in: