Tại làng Gà Lôi, sau khi xem xong mấy tập Shark Tank trên ti vi quán nhậu, Trạng Lúa gật gù:

– “Tụi nó bán nước rửa tay còn được đầu tư bạc tỷ. Vậy sao mình không gọi vốn cho… dịch vụ đuổi gà online?”

Vài tuần sau, Trạng khăn gói lên thành phố, đăng ký tham gia “Shark Tank Việt Nam” với startup:

“LúaTech – ứng dụng kết nối người đuổi gà với hộ chăn nuôi cần đuổi gà”

Bước vào trường quay, Trạng Lúa mặc áo bà ba, tay xách cái lồng gà, đứng giữa sàn, hô to:

– “Kính thưa các Shark, em là Lúa – founder kiêm CEO kiêm thợ vá quần.
Hôm nay em gọi vốn… 10 tỷ đồng cho 1% cổ phần!”

Các Shark xém sặc nước.

Shark Hưng nheo mắt:

– “Em có gì để định giá công ty trăm tỷ?”

Trạng gật gù:

– “Dạ có! Em có… niềm tin.
Startup của em tuy chưa có doanh thu, chưa có người dùng, chưa ai biết đến… nhưng em mơ thấy nó thành công mỗi đêm!”

Shark Linh hỏi:

– “Em giải quyết được vấn đề gì?”

– “Dạ, ở quê gà thường phá vườn, đuổi cực lắm.
Ứng dụng em sẽ kết nối bà con nào rảnh tay với hộ nào có gà phá.
Mỗi lần đuổi gà… tính theo phút.
Vừa tạo việc làm, vừa tăng GDP nông thôn!”

Shark Bình cười:

– “Em có công nghệ gì?”

– “Dạ… có còi hú + GPS dán lên mông con gà để theo dõi hành vi phá hoại!”

Shark Hưng hỏi tiếp:

– “Chiến lược phát triển thị trường?”

– “Dạ… trước đuổi gà, sau đuổi chó, cuối cùng là… đuổi cả thói quen lười biếng khỏi nông thôn!”

Shark Việt thở dài:

– “Em có thấy ý tưởng của mình… hơi mơ hồ?”

Trạng Lúa cười bí hiểm:

– “Dạ, Shark từng nghe câu ‘người giàu hay tưởng tượng khác người nghèo chưa?’
Em không nghèo. Em khác thường.

Kết quả: Không ai đầu tư. Nhưng…

Tối hôm đó, Trạng Lúa về quê mở quán nhậu, treo bảng:

“Quán LÚA SHARK – nơi ước mơ bị từ chối nhưng lòng tự tin còn nguyên!”

Khách kéo tới đông như gà chạy hội. Mỗi bàn đều được tặng… một cái còi đuổi gà miễn phí.


Chốt hạ như cá mập cắn hụt:

“Không gọi được vốn, nhưng gọi được tiếng cười.
Và đôi khi… thất bại trên TV lại thành khởi nghiệp ở quán nhậu!

Categorized in:

Tagged in: