Một hôm, xã mở lớp kỹ năng sống “theo chuẩn quốc tế” do trường đại học thành phố tài trợ.
Thi tuyển công khai. Mấy đứa có bằng đại học tâm lý, giáo dục đều đi thi.
Riêng Trạng Lúa – chưa tốt nghiệp lớp 9 – cũng nộp đơn.
Cán bộ hỏi:
– “Anh có chuyên môn gì mà đòi dạy kỹ năng sống?”
Trạng Lúa cười:
– “Tui sống sót qua 7 mùa hạn, 3 lần ngập lụt, 1 cuộc thất tình, 5 lần bị gạt tiền bảo hiểm,
và vẫn còn ngồi đây – hít không khí miễn phí. Vậy là đủ kỹ năng sống chưa?”
Ban giám khảo hết hồn. Nhưng vẫn cho thi.
Phần thi ứng xử:
Giám khảo: “Nếu học sinh hỏi: ‘Thầy ơi, sống để làm gì?’, anh trả lời sao?”
Trạng Lúa suy nghĩ 1 giây:
– “Nói thiệt, sống… là để chờ coi lúc nào sổ đỏ có giá!”
Cả hội trường cười bật ghế. Giám khảo vẫn nghiêm túc:
– “Nếu học trò bị bạn bè bắt nạt, anh khuyên sao?”
– “Khuyên nó… giả ngu. Đứa nào giả ngu giỏi, sống thọ!
Còn phản kháng thì năm sau lên báo với tiêu đề ‘nam sinh chịu áp lực học đường’!”
Một cô giáo chê:
– “Dạy gì mà tiêu cực vậy!”
Trạng Lúa nhìn cô từ đầu tới chân, hỏi:
– “Cô dạy bao lâu?”
– “10 năm!”
– “Lương bao nhiêu?”
– “8 triệu.”
– “Cô vẫn chưa bỏ nghề, đó là kỹ năng sống. Vậy mà còn chê tui tiêu cực?”
Cả phòng im phăng phắc.
**Kết quả: Trạng không trúng tuyển.
Nhưng hôm sau mở lớp riêng, tên là:**
“KỸ NĂNG SỐNG SÓT GIỮA XÃ HỘI NGHE RẤT HAY NHƯNG ĐÉO CÓ TIỀN”
Học viên đăng ký nườm nượp. Mỗi người một lý do:
– “Em học để biết cách sống sót sau khi crush lấy chồng.”
– “Em học để không đập bàn mỗi lần sếp nói ‘cố gắng thêm chút nữa’.”
– “Em học để ngồi cà phê gọi nước lọc mà không thấy nhục.”
Chốt hạ nhẹ nhàng như tát bằng dép tổ ong:
“Kỹ năng sống không nằm trong sách,
Mà nằm trong… những lần bị đời đè sấp mặt rồi vẫn bò dậy đi làm tiếp.”
Comments