Một ngày nọ, Trạng Lúa phải lên kinh thành dự thi trạng nguyên, để lại vợ trẻ ở nhà. Sau ba tháng đèn sách, Trạng nhận được thư từ vợ:

“Anh yêu! Em sinh con trai kháu khỉnh. Nhưng lạ thay, da con lại ngăm đen. Em lo quá! Chắc tại em thiếu sữa nên nhờ chị hàng xóm da ngăm cho con bú nhờ. Có lẽ vì thế mà da con mình mới đổi màu.”

Trạng Lúa đọc thư, vuốt râu cười mỉm, rồi viết thư hồi đáp:

“Vợ yêu! Anh mừng vì mẹ con khỏe mạnh. Anh nhớ hồi nhỏ, mẹ anh không đủ sữa nên phải cho anh bú nhờ sữa bò. Chắc vì thế mà giờ anh… mọc sừng!”


Chốt hạ nhẹ nhàng như câu hò quê hương:

“Đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, khi sự thật nằm ngay trước mắt.”

Categorized in:

Tagged in: